Nụ chỉ biết ôm vai bạn vỗ về, côcảm thông được nỗi khổ của Phấn lúc này, bản thân thì suýt bị cưỡng dâm còn chồng lại bị bắt vì tội đả thương người, gia đình êm ấm giờ đang tan nát. Nụ nói:
- Mày đừng khóc nữa! Tao nghĩ anh Tài sẽ không sao đâu!
- Híc…Thằng khốn đó giờ còn trong bệnh viện…nhát dao khá sâu không biết có chết không…híc…nếu hắn chết thì anh Tài…hu hu…
- Tao tin người ta sẽ châm chước mà, chính tên khốn đó phạm tội còn ảnh chỉ vì muốn cứu vợ thôi.
- Giờ tao không biết làm sao nữa Nụ ơi…híc…tao lo cho anh Tài quá…híc…
Nụ thở dài:
- Nếu tao không bận chuyện sinh nhai tao sẽ lên đây ở với mày vài hôm để mày có bầu bạn.
- Thôi khỏi. Tao tự lo cho mình được mà. Tuy tao không biết gì nhưng tao sẽ làm hết mình giúp anh Tài…Tao tự lo được…Cám ơn mày…
Hai người bạn gái ngồi yên lặng mang nặng tâm sự. Trời đã về chiều và đầy mây đen như báo hiệu một cơn mưa đầu mùa sắp đến.
Chiếc quạt máy trên trần chạy chậm chạp lừ đừ chẳng làm cho căn phòng mát mẻ thêm chút nào, cũng may nơi đây rất ít đồ đạc, ngoại trừ hai cái bàn làm việc mà mấy cái ghế chẳng còn gì.
Hai Dần lắc đầu ngoày ngoạy đưa trả tờ đơn lại cho Phấn, hắn như khó xử nói:
- Chuyện này lớn quá, người tên Tư lắm giờ vẫn còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm làm sao tôi giải quyết cho chồng cô tại ngoại hầu tra chứ!
Phấn cố nài nỉ:
- Mấy hôm nay tôi vẫn vào ra bệnh viện lo lắng cho hắn ta, tôi nghe nói hắn sẽ không chết đâu mà, xin ông giúp dùm.
Hai Dần đứng lên chấp tay sau đít đi ra cửa sổ nói:
- Chúng tôi chưa điều tra xong đâu có thả ra được, tôi biết tên Tư Lắm là người có lỗi trước nhưng đả thương người dù là tự vệ vẫn phải có tội mà.
- Tất cả tiền thuốc men chúng tôi xin chịu hết mà. Chồng tôi chỉ tự vệ cứu người thôi đâu có tội gì lớn lao lắm. Xin ông nghĩ cách giúp dùm chúng tôi mang ơn không hết. Ở đây chỉ có ông là người có quyền, ông nói được là được mà.
Hai Dần đi vòng ra sau ghế Phấn ngó nghiêng rồi cúi xuống nói nho nhỏ:
- Thật ra không phải không có cách, không chừng còn trắng án nữa kìa, nhưng ở đây không tiện nói. Tối nay cô đến Karaoke Hương Xưa chúng ta cùng bàn bạc được không?.
Phấn như người chết đuối vớt được cọc, cô mừng quá đứng dậy cảm ơn rối rít rồi ra về, lời hứa của người có quyền nhất cái thị xã này đủ làm cô nhẹ nhỏm. Hai Dần trở về bàn nhìn theo bóng Phấn đi xa miệng nở nụ cười thâm hiểm.
Căn phòng Karaoke này là VIP nhất trong quán, chỉ nhìn cách bài trí cũng đủ biết, salon thì rộng lớn êm ái như sofa, sàn trải thảm nhung mượt, trên vách là những chiếc đèn pha lê hồng tạo không khí ấm cúng lãng mạn, máy lạnh chạy hết công suất nên dù bên ngoài trời oi nồng nhưng không khí ở đây thật tươi mát. Nhìn chai rượu mạnh trên bàn và hai cái ly đã rót đầy Phấn e ngại, cô chưa từng đến những chỗ như vầy huống chi lại chỉ một mình với một người đàn ông xa lạ, giờ còn uống rượu ca hát làm sao cô không lo cho được, nhưng đã đến đây không lẽ lại bỏ về như vậy sẽ làm Hai Dần mích lòng mà như thế là hại anh Tài rồi. “Thôi kệ! Tới đâu thì tới!” Phấn thầm nghĩ. Hai Dần chọn xong mấy bài hát rồi nâng ly rượu nói:
- Đã có nhạc hay phải cụng vài ly cho hưng phấn chứ! Nào mời cô Phấn.
- Tôi…tôi không biết uống rượu…
Hai Dần nhíu mày nói:
- Trước tới giờ tôi mời ít ai từ chối lắm đó. Không lẽ cô Phấn không nể mặt sao?
- Thật tình tôi không biết uống chứ không phải cố ý từ chối đâu.
Hai Dần đặt ly xuống bàn ngó lơ lên màn hình nói:
- Vậy cô về đi, chúng ta không có gì để nói nữa!
Phấn hốt hoảng vội vàng nói:
- Ông Hai đừng giận mà…Được! tôi sẽ uống…nhưng chỉ chút ít thôi nghe.
Hai Dần quay lại tươi cười cầm ly lên nói:
- Vậy mới phải chứ! Chúng ta sắp hợp tác nhau vậy coi như là chúc mừng đi.
Hai cái ly cụng nhau đánh “coong” Hai Dần ngửa cổ uống cạn một hơi ngon lành, Phấn nhăn mặt nín thở nhấp một ngụm, men rượu cay nồng xộc lên mũi làm cô sặc sụa, cái thứ rượu này mạnh thật nó chạy đến đâu cô cảm nhận đến đó. Phấn nói:
- Giờ ông hãy nói cách nào để giúp chồng tôi trắng án được không? Nếu phải chi bao nhiêu tôi sẽ cố gom góp…
- Được…vậy chúng ta cùng bàn nhé. chuyện này không khó lắm nhưng cũng không phải dễ…
Hai Dần vừa nói vừa rót đầy lại hai ly rượu. Hắn cố tình nói dông dài những khó khăn như thói quen mặc cả của mình vì thật ra chuyện của Tài chỉ là chuyện nhỏ, nếu Phấn không tìm đến hắn thì chồng cô cũng cùng lắm bị án treo rất nhẹ, nhưng vì cô hoàn toàn không biết gì nên tự nộp mạng cho hắn. Hai Dần là kẻ láu cá, từ lúc gặp Phấn hắn đã thèm thuồng nhan sắc nhu mì mặn mà của cô, hắn phải nhận dịp mồi ngon tự đưa tới mà hốt một cái cả tiền lẫn sắc mới thoả.